***
10 giờ…11 giờ...rồi 1 giờ...Đêm. Cô quạnh. Trằn trọc với những dòng suy nghĩ triền miên, lại một đêm Đinh Lăng không ngủ. Hàng loạt câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu cô, không có lời đáp.
Lăng là một cô gái đáng thương, cô đã mất ba mẹ khi còn quá nhỏ! Cái tên lạ hoắc của Lăng khiến người khác phải tò mò. Đinh Lăng - một cái tên hay nhưng buồn. Một tuổi thơ bất hạnh…
Đinh Lăng thường ngồi sau khung cửa, ngồi hàng giờ… im lặng nhìn mọi thứ. Đó là sự lặp lại, một thói quen hình thành từ khi cô chưa sinh ra. Có một người góa bụa son trẻ mất chồng sau cơn bão ngồi bên khung cửa. Mọi thứ xung quanh dường như im lặng và bà đang nghe sinh linh bé bỏng trong mình cựa quậy. Chiều hoàng hôn tưới đỏ dòng sông như ai oán. Những ngày đau khổ nhất, người đàn bà ấy chưa từng khóc. Bà ta cười, cười thiểu não, cười ha hả, cười ngờ nghệch… Bà ta điên.
Bầu trời như một con sông chứa đầy nước, bỗng nhiên đê vỡ... Mẹ Lăng mất khi cố vớt đôi hài cỏ mà khi xưa cha Lăng đã tết trước khi ra biển trong dòng nước cuốn. Mọi người bàn tán, cho rằng đó là sự giải thoát cho mẹ và cả cho Lăng nữa. Cô chưa hiểu điều gì xảy ra, không hề khóc. Lăng còn bé quá.
***
Đằng
sau khung cửa, những suy nghĩ chợt đến, chợt đi. Nhiều khi Lăng không
biết mình nghĩ gì, trống rỗng, đáng sợ. Giờ đây, cô đã lớn và không còn
nhớ hình ảnh của cha mẹ mình. Những bức ảnh ố vàng không làm sao có thể
trở thành kí ức.Nội lại ho, nội nhắc cô mặc thêm áo, gió lạnh lắm. Nội thương cô nhiều, thương như hối lỗi, như bù đắp, điều này cũng làm Lăng trở thành kẻ đáng thương trong mắt mọi người. Cô cảm thấy chán ngán khi phải đóng vai một con người hạnh phúc. Cô hoang mang, nhiều khi muốn tìm sự giải thoát…
Mọi thứ vẫn vậy, buổi chiều vàng vọt tưới dài trên những bụi tre, vườn chuối và cả trên cánh rừng thông xa xa. Cô nghĩ về tương lai của mình. Hiện giờ, mọi người cho rằng đầu óc Lăng có vấn đề vì cô thi đậu hai trường đại học, vậy mà không chịu đi. Chỉ còn một tháng nữa là khai giảng. Ai cũng nói cô bị khùng vì mẹ cô là người điên và cô đã từng bú sữa mẹ. Lăng vẫn mặc. Tất cả mọi thứ đang chìm dần vào màn đêm. Đằng sau khung cửa, nơi Lăng cảm thấy an toàn nhất, bình yên nhất cũng là nơi nỗi buồn tuổi thơ đang dìm dần cô.
Tiếng sáo du dương, dìu dặt ôm lấy bờ vai Lăng, len vào tóc Lăng êm ái như làn gió thoảng, chợt cuồn cuộn như tiếng sóng vỗ. Tâm hồn Lăng dường như đang cuộn lại theo tiếng sáo. Cô đang nghe cuộc sống bừng dậy. Phải rồi, có tiếng chim rúc rích tranh mồi, những đợt gió thu cuốn theo xào xạc từng chiếc lá, mưa đang lướt trên mái tranh... Chưa bao giờ cô cảm thấy cuộc sống có những điều kì diệu đến thế. Tự nhiên Lăng có cảm giác tù túng nơi khung cửa, cô muốn chạy ra tìm người thổi sáo.
Bỗng tiếng sáo trầm đục hẳn như đang uất nghẹn, sự chia ly rồi sự giận dữ của dòng thác ầm ầm cuộn chảy. Tất cả làm Lăng phân vân... Trước ngõ nhà cô, người thổi sáo đã đến tự bao giờ. Cô không ngạc nhiên vì ông đã bước sang tuổi trung niên, cái tuổi đủ chín chắn để có thể cảm nhận được vị đắng cay, ngọt ngào của cuộc sống. Nhưng…tiếc thật… ông ấy bị mù.
Cô chạy ra ngõ, tay cầm vài đồng bạc lẻ nhàu nát nhét vội vã vào tay ông. Ông ta ngừng thổi sáo vào nói đủ nhỏ: "Cuộc sống tròn hay khuyết cũng do mình, có những điều tưởng chừng bất hạnh lại là may mắn. Hãy vui lên cô bé ạ!". Lăng cảm thấy chua xót, ở đâu cũng có những điều không công bằng, vậy mà cô vẫn tự nhốt mình vào sự tuyệt vọng bấy lâu nay. Sao cô nhận ra điều này muộn quá? Những vấn đề khó khăn sẽ bớt khó khăn hơn nếu ta đương đầu với nó một cách quả quyết.
Lăng vào nhà, tiếng sáo vẫn làm cô bồng bềnh. Lần đầu tiên Lăng không muốn nghĩ về những gì đã qua...
Trăng lưỡi liềm giăng ngang bầu trời lớn tựa một dấu hỏi. Phải chăng đó là dấu hỏi trong trái tim không bình yên của Lăng? Lăng biết rằng đã đến lúc phải rời xa khung cửa, cô muốn tin bên ngoài là những ngày thật mới cho mình, còn bên trong, vẫn ở đó, yên lặng cùng tuổi thơ. Lăng sẽ đi, sẽ ra Hà Nội học! Ngoài trời đã quá khuya, mưa đang dội rửa mọi thứ. Qua đêm, trời lại sáng, nhưng phải qua đêm nay, một đêm định mệnh!
***
Lăng
lại trở về nơi đây, nơi chôn giấu kỉ niệm tuổi thơ cô. Bốn năm đại học,
chừng ấy đủ để cô bươn trải và thấu hiểu nhiều thứ. Trở lại với khung
cửa, với cánh rừng thông nơi mẹ và bà nội cô an nghỉ, Lăng lại ngồi ngắm
nhìn bầu trời theo cách của cô! Tiếng gió xào xạc, từng đợt ve kêu râm
ran đâu đây, nắng hai bên đường chợt dịu, khúc ca lũ ve như rộn ràng
hơn...
No comments:
Post a Comment