10.3.2014
Vậy là 3 tháng kể từ ngày a nói chia tay em rồi anh nhỉ? Nếu còn yêu nhau thì cũng 2 ngày nữa là 5 năm 4 tháng. Anh có nhớ, có chạnh lòng chút nào hay với anh nó cũng như bao ngày khác.
Ngày ấy, em - 1 cô bé 18 tuổi, người Bắc, chưa từng nếm trải nỗi đau tình cảm. Gặp anh khi bước chân vào giảng đường đại học. Anh cũng chỉ là cậu bé 18 tuổi miền Trung còn vô tư hơn cả cô nhóc là em. Mình học cùng lớp, rồi ngồi cùng bàn, rồi cũng yêu nhau nhẹ nhàng lúc nào không hay như chính cái sự hồn nhiên của tuổi trẻ ấy.
Mình đến với nhau không kịp suy nghĩ hay bởi vì ở cái tuổi ấy suy nghĩ còn quá đơn giản. Khi đó em đặt ra cho mình hàng đống những tiêu chuẩn em sẽ không chọn ở người em yêu nhưng rồi em lại vấp phải anh, người có tất cả đống lý do đó và quan trọng nhất là nhà anh ở xa nơi em sống. Vậy mà em vẫn yêu. Yêu anh vì tất cả những gì anh có hay cũng chẳng vì lý do gì cả. Chỉ là em yêu anh. Còn anh mới đầu cũng nhìn em bằng ánh mắt không thiện cảm nhưng rồi chắc anh nhận ra em không hề tệ như vậy nên anh nói yêu em. Anh chẳng thể hiểu được hạnh phúc trong em khi anh nói ra điều đó nhưng em vẫn bướng bỉnh muốn anh phải lao tâm khổ tứ vì em, em biết anh đã rất vất vả để đợi được đến ngày em đồng ý yêu anh. Xin lỗi anh nhiều nhé.
Yêu nhau từng ngày với đủ cả yêu thương, giận hờn và đôi lúc là cả sự mệt mỏi, chán chường. Tình yêu của mình có đủ vị anh nhỉ nhưng em vẫn thấy nó ngọt ngào lắm, không quá êm đềm nhưng đủ để ta hiểu được mình yêu nhau, đủ để bên nhau từng ấy thời gian, trải qua mọi cung bậc cảm xúc. Mình đã cùng nhau bước qua bao chông chênh khó khăn của thời sinh viên và những điều đó đủ để em nhận ra em yêu anh nhiều như thế nào, đủ để hiểu rằng anh là người mà em cần, rất cần.
Nhưng đời thì chẳng như mơ anh nhỉ? Cùng nhau bước qua bao khó khăn, mệt mỏi là thế nhưng ta lại để vuột mất nhau vào chính cái thời điểm quan trọng nhất. Ra trường, mỗi đứa mỗi nơi. Em những tưởng ta sẽ chờ nhau đến cái ngày được chính thức trở thành 1 gia đình nhỏ, nơi có hạnh phúc to mà trước giờ em vẫn hàng ngày vun đắp, ước mơ. Em tin tưởng vào tình yêu nơi anh, vào những gì đã qua, em tin vào cả bản thân em nữa. Nhưng rồi vì những khó khăn, điều kiện địa lý, gia đình và cả vì người thứ 3 xuất hiện anh vẫn rời xa em như 1 lẽ thường mà người ta nói đó là tình yêu sinh viên, yêu xa thì phải thế, và cả vì nó là tình đầu thì mấy ai lấy được nhau. Anh nói là vì em, sợ em sẽ khổ. Nhưng với em nó chẳng thường tình chút nào cả. Cứ là yêu xa, là tình đầu, là tình sinh viên thì phải vậy sao anh? Anh yêu người khác rồi bỏ mặc em với chênh vênh nỗi nhớ, nhớ anh đến cồn cào, đến xót xa. Em muốn gào thét với cả thế giới rằng em nhớ anh nhiều lắm. Em đã cố gắng làm tất cả những gì có thể để níu giữ anh nhưng không được. Mọi người nói là vì anh hết yêu em rồi, tình yêu của anh không đủ lớn để vượt qua những khó khăn, nhưng em lại tin là anh vì em mà làm như thế, là anh sợ em sẽ khổ, là anh sợ em không hạnh phúc. Anh hãy hiểu rằng chỉ cần có anh, có tình yêu của anh em sẽ vượt qua được tất cả.
Giờ thì chỉ còn mình em, gặm nhấm nỗi đau, tự mình đứng dậy. Không có anh, em hụt hẫng, em chênh vênh, tự mình đối mặt với khó khăn. Vào cái lúc em cần anh nhất anh lại rời bỏ em thế đấy. Em tự hỏi có lúc nào đó anh dừng lại và nhớ đến em, có quay quắt như em đang chịu đựng, có còn yêu em? Người ta bảo cái gì là của mình thì sẽ quay về với mình, còn nếu đã không phải thì có giành giật cũng vẫn chẳng thể có được. Em cũng đang cố tin như thế. Tin rằng anh không phải của em, tin rằng kiếp trước em chỉ nợ anh có vậy, giờ em đã trả hết chứ không phải trả cả đời, và em sẽ để duyên phận quyết định. Nhưng nếu là của em, nếu còn yêu em anh hãy quay về anh nhé. Em sẽ đợi anh, đợi anh nhận ra em mới là người anh cần và là người anh yêu nhất, người em yêu nhất à.
No comments:
Post a Comment