Monday, August 4, 2014

Hạnh phúc tắc đường, nên anh mới rẽ lối tìm em

“Em còn yêu anh, nhiều lắm. Em cám ơn anh, cám ơn anh đã ghé ngang qua đời em, đem đến cho em bao nhiêu đó tình cảm. Em không bao giờ trách anh đâu, vì em thương anh mà !”. 

Gửi cho anh…

Những gì anh không thể đọc được, em càng muốn nói nhiều, nhiều hơn nữa…

Em rất thương anh, một tình cảm chưa bao giờ dành trọn cho ai cả. Nhưng, có được vun vén nữa không khi anh vẫn còn yêu chị. Em biết chứ, bắt đầu nỗi đau là những ngày hạnh phúc. Em biết, mình sẽ tổn thương gấp bội những nỗi đau trước đây. Em sợ hãi với cái cảm giác tưởng chừng đã ôm trọn người mình thương mà ngờ đâu một ngày anh ra đi, để lại em một mình cùng nỗi cô đơn cứ kéo dài dăng dẳng, em sẽ thế nào hả anh? Em không đáng để được yêu, vì niềm yêu thương nào cũng vỡ vụn, vì em không đủ xứng đáng để đón nhận. Bao nhiêu đêm, em không thể tròn giấc được, còn yêu thương mà đành lòng buông tay, như hàng vạn vết cắt ăn sâu vào da thịt. Nhưng có điều, em không chắc là mình quên được anh... cũng như chính anh chẳng thể quên được chị ấy....  Phải xa anh sao? Hết đêm nay mọi chuyện sẽ khác sao? Em trở về như cái xác không hồn sau bao nhiêu ngày hạnh phúc sao? Em không thể, không thể anh ơi....

Niềm hạnh phúc nhỏ bé trong cả một trái tim tròn đầy này, em cố chấp với lấy rồi đổi lại là những ngày cô đơn, bất lực trên cả một đoạn đường. Biết yêu anh, em chỉ như một người thay thế, kịp lúc và có thời hạn rõ ràng. Chỉ được phép bên cạnh anh bao nhiêu ngày đó, yêu anh bao nhiêu ngày đó, và rồi phải nhận thức được rằng, em phải ra đi, nhường lại cho hoài niệm tiếp tục lắng đọng trong sâu thẳm tim anh. 

Anh chẳng có lỗi gì đâu, là do em, biết sẽ ra sao mà vẫn cố. Cũng vì thương, cũng vì ảo tưởng quá lớn rằng mình có thể thay thế được. Em chẳng chịu hối hận cho tình cảm này đâu anh à. Nhưng, em không đành lòng nhìn anh miên man lạc lõng mãi trong tiềm thức cũ. Em đau lắm, em xót lắm! Trách anh cố chấp, trách anh ích kỷ, ấy vậy mà giờ đây chính em lại là con người như thế. Yêu mãi một người chẳng yêu mình. Rồi thì những ngày vui vẻ cũng chẳng còn nữa, chẳng còn lí do để online, chẳng còn ai nhắc nhở khi thức khuya, chẳng ai chọc cười, chẳng còn cớ tìm kiếm một bóng hình quen thuộc giữa đám đông, chẳng có gì luồng lách để trốn chạy kịp nỗi trống vắng xé lòng này. 

Bước xa nơi này, bước ra khỏi giấc mơ màu hồng ấy. Trở lại là con bé chẳng ra gì của ngày trước, thức khuya và tiếp tục những ngày buồn... Bước xa anh để anh bình yên với những mảng kí ức đẹp, để anh khỏi phải bận lòng khi có em. 

Có quá nhiều cảm xúc trật nhịp trong em lúc này. Một mình và đêm thâu, giọt nước mắt đắng ngắt vẫn cứ lăn dài trên má. Em còn yêu, còn khao khát về tương lai em đã vẽ ra, còn mong chờ ngày được nắm chặt tay anh bước qua bao nhiêu sóng gió… Chúng ta không thể song hành với nhau mà chỉ lướt qua nhau, làm đau nhau... Anh yêu chị, và niềm hạnh phúc của anh duy nhất chỉ có chị. Em là ai, bao lâu nay chẳng ngự trị trong trái tim anh?

Một tháng quen nhau, lần anni đầu tiên của em, đúng một lần em hài lòng và đáp trả yêu thương bằng tất cả chân thành. Xa anh, em không thể hứa hẹn gì cho việc làm quên anh, ngừng yêu anh, hay yêu người khác. Ác với em lắm! Xa anh, duyên chưa tới, nợ chưa tròn để được bên cạnh nhau. Những điều em mơ ước, những điều em có thể làm để hạnh phúc bên anh, trôi xa rồi... Anh có ổn không?! Anh còn yêu thì anh hãy quay về và chờ, chị ấy sẽ thấu hiểu được tình cảm của anh, em tin là như vậy. Vì em và anh không duyên nợ để đời đời kiếp kiếp, dẫu sao đi nữa, kỉ niệm giữa hai chúng ta vẫn không đủ đong đầy để làm quên cơn đau trước đó trong anh. Tiềm thức cũ nhưng vui vẻ và sâu sắc hơn những gì mới mẻ mà vô hồn. 

Mai đây, chúng ta chỉ còn là anh em, mối quan hệ bắt đầu cho ngày hôm qua, có thể một chút gượng gạo và đau xót nhưng em vẫn cố. Em muốn thấy nụ cười đó, ánh mắt đó hiện diện mãi trong tim em, như ngày hôm qua chúng ta đã mỉm cười với nhau. Bằng cách này hay cách khác, em thật tâm vẫn cảm ơn lần gặp gỡ ngắn ngủi này. Đã cho em được biết, yêu một người là như thế nào.

Quá nhiều xót xa cho tâm can em lúc này đây. Chẳng có kỉ niệm nào kịp lưu giữ những ngày mình bên nhau, để em gói ghém cho riêng mình niềm hạnh phúc bé nhỏ này... 

Hạnh phúc tắc đường, nên anh mới rẽ lối tìm em..... nhưng thật tâm, em yêu anh dù ra sao đi nữa...! Cám ơn anh!

Ngày mai, xa anh mãi rồi, mãi mãi là như vậy........

“Gửi đến anh, chàng trai Sử Tử của em.”

No comments:

Post a Comment

Bài đăng phổ biến