***
Một
ngày của mẹ bắt đầu từ rất sớm! Tôi chưa bao giờ thức dậy cùng lúc với
mẹ nhưng trong giấc ngủ chập chờn tôi đoán mẹ dậy lúc nhà dì Bảy hàng
xóm lục tục bắc nồi sữa đậu nành. Tôi còn ngái ngủ nhưng vẫn nghe rõ
tiếng mẹ nấu cơm, mẹ chuẩn bị bữa sáng cho tôi, sau đó mẹ gánh rau ra
chợ bán còn tôi đi học. Gánh hàng rong của mẹ đã nuôi tôi khôn lớn nên
người từ những ngày tháng khó khăn đó.
Nghe
dì kể, hồi xưa nhà tôi nghèo lắm, ba mẹ tôi lấy nhau chỉ có miến đất
trống sau nhà của ông ngoại cho làm của hồi môn. Ba tôi tận dụng miếng
đất ấy trồng rau củ và nuôi thêm gà vịt để lấy trứng. Còn mẹ bươn bả
gánh từng gánh rau, vượt quãng đường dài hơn hai cây số mới đến chợ .Tôi
được mẹ ẵm qua nhà dì gửi. Mà nhà tôi với nhà dì sát vách nên tôi cứ
chạy qua chạy lại cũng đỡ nhớ nhà hơn. Dì chăm sóc, lo lắng cho tôi còn
hơn con ruột. Không biết vì tôi là cháu gái của dì hay tại dì không có
con. Có lẽ là cả hai. Hồi đó tôi bé xíu nhưng quậy lắm, suốt ngày cứ
trèo lên cây nhãn trước nhà dì ngồi vắt vẻo trên đó. Không biết bao
nhiêu lần dì la vì sợ tôi té ngã, rồi những lúc tôi khóc đòi mẹ, dì lại
dẫn tôi ra chợ để được xà vào lòng mẹ. Buổi tối ở xóm tôi không có nhà
nào có điện .Tiếng trẻ con khóc, tiếng chó sủa, tiếng côn trùng kêu rả
rích buồn dưới ánh đèn dầu leo lét. Những đêm không mua được dầu hôi thì
mỗi nhà lượm củi khô ngoài đồng về đốt lấy ánh sáng. Ở đây ai cũng dùng
bếp củi, thường là củi tràm, củi bần. Ngoài ra còn có lá dừa khô, cỏ
khô, rơm khô, cái gì cháy được thì đều gọi là củi tất. Cuộc sống tuy
nghèo, đơn sơ vậy mà vui. Những cái vui giản dị, mộc mạc và hiền lành
như cọng rơm cọng cỏ, ngọt ngào như nước giếng đầu làng. Những đêm trăng
sáng, người lớn ngồi quay quần lại với nhau nói chuyện phiếm còn trẻ
con thì giỡn chơi. Hồi đó tôi hay cùng lũ bạn trong xóm đi bắt đom đóm,
cứ tối đến là đốt chúng lên rồi tha hồ ngắm ánh đèn đom đóm lập loè giữa
những nhánh bần ven sông, nghe hơi lạnh từ nước dưới sông phả lên, mát
rượi.
Hồi
tôi còn nhỏ, chỉ mới chập chững biết đi. Đó là nghe dì kể lại chứ tôi
cũng không nhớ. Dì chăm lo cho tôi từ miếng ăn giấc ngủ, từ khuấy sữa,
đút cháo đến tắm rửa đều nhờ một tay dì. Ba tôi bận suốt ở ngoài vườn,
mẹ đi bán cả ngày mới về. Nhưng dù sao đi nữa tình mẹ vẫn trên hết. Có
lần tôi khóc quá, đòi mẹ, thấy vậy dì phải ẵm tôi chạy ra chợ, để được
mẹ thơm một cái và dỗ dành. Rồi không biết có phải từ lần đầu tiên ấy mà
thành duyên hay không, lớn lên một chút, tôi thường được mẹ gánh ra
chợ. Một bên là thúng rau củ, một bên là tôi. Lúc về, một bên là tôi,
một bên là thịt cá, mắm muối, có khi còn có một cái bánh tiêu dành cho
tôi. Ngồi trên thúng của mẹ, tôi cảm thấy bình an lắm. Hai mẹ con vừa đi
vừa nói chuyện với nhau rất vui. Đường mẹ đi đầy cỏ tranh gai góc để
đường tôi đi bằng phẳng êm gót chân son. Sau này lớn lên cũng vậy, mẹ
luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho tôi.
Sáu
tuổi .Tôi vào lớp một. Ngày đầu tiên đi học, mẹ dẫn tôi đến trường -
gọi là trường chứ thật ra chỉ có hai lớp học, bọn trẻ con trong xóm gọi
nhau í ới ôm mấy cuốn vở giấy cũ rích lên lớp học. Nghe nói trước đây
lớp học này là ngôi nhà bỏ hoang, về sau người dân trong làng họp nhau
nên sửa sang lại rồi mướn cô giáo làng bên về dạy bọn trẻ cho chúng biết
cái chữ. Lớp học có một tấm bảng đen nhưng đã mục nát gần hết một nửa.
Khi cô giáo viết chữ lên đó, kẻ thành những dòng thẳng thớm tôi và mấy
đứa bạn cũng nhìn thấy được. Những con chữ đầu tiên của tôi bắt đầu từ
đó. Chúng theo tôi cho đến khi tôi vào cấp ba.
Năm
mười sáu tuổi. Một buổi đi học còn một buổi tôi ra chợ phụ mẹ bán rau.
Những bó rau muống, cải, dền dền, bồ ngót mà ba trồng sau vườn tung tăng
theo chân tôi lên chợ.Mỗi ngày qua đi, da tôi lại sạm hơn vì nắng nóng.
Ấy vậy mà tôi vẫn thích, đơn giản vì tôi được đi cùng với mẹ, phụ mẹ
những việc lặt vặt. Nhưng vẫn chưa bằng gánh hàng rong mẹ đã gánh nó
trên vai qua bao mùa mưa bão, qua bao mùa nắng cháy. Lưng mẹ ngày càng
cong, vai mẹ đã chai sần theo năm tháng. Nghĩ vậy tôi càng thương mẹ
nhiều hơn.
Mười
tám tuổi .Tôi chuẩn bị bước vào đời bằng hai kỳ thi quan trọng nhất,
thi tốt nghiệp lớp mười hai và thi đại học. Gánh hàng rong mẹ đã gánh cả
tuổi thơ tôi ngày thơ dại và giờ đây tôi dùng nó để gánh trên vai những
ước mơ, niềm tin hy vọng về cuộc đời mà bấy lâu nay tôi vẫn đang ấp ủ.
Cả xóm giờ đã thay đổi nhiều lắm. Cuộc sống của người dân khấm khá hơn,
trẻ con được đến trường nhiều hơn, không còn tình trạng thất học nữa.
Nhà tôi giờ đã là ngôi nhà ngói khang trang, sạch sẽ. Riêng mái lá sau
vườn vẫn giữ lại vì mẹ tôi thích mát mẻ và cái giản dị ngày xưa, quan
trọng đó là kỷ niệm của những tháng ngày hạnh phúc mà ba mẹ có được, còn
gánh hàng rong của mẹ tôi đã cho vào một ngăn ký ức trong tuổi thơ cơ
cực của mình.
Ngày
tôi vào thành phố nhập học, một mình ra bến xe, phía sau tôi, hoa bần
rụng trắng lòng sông .Tôi gửi lại cho mẹ lời tạm biệt, gửi lại làng quê
lời hứa. Rằng một ngày nào đó tôi sẽ về lại nơi này, lúc đó mẹ không còn
gánh rau ra chợ bán nữa. Cả đời mẹ đã vất vả nhiều rồi. Hai đầu cây đòn
gánh đã cong lại vì gánh nặng cuộc đời, nhưng mẹ vẫn lo lắng cho tôi
nhiều hơn ngày xưa. Xe lăn bánh, bỏ lại một miền ký ức, bỏ lại dáng nhỏ
của mẹ phía sau làn bụi mù.
Sài
Gòn đón tôi với bao điều lạ lẵm .Từ những con đường nhựa ngoằn ngoèo,
chằng chịt như mạng nhện giữa lòng thành phố đến những ngôi nhà cao tầng
.Từ những công viên rộng mát đến những dòng kênh đen ngập rác. Có một
buổi chiều ngồi ngắm dòng kênh ở ngoại ô thành phố rồi tự hỏi, không
biết dòng kênh này đổ về đâu. Có lẽ nó sẽ chạy quanh những cây cầu rồi
đổ ra sông Sài Gòn chăng .Tôi chưa bao giờ có thời gain để đi hết chiều
dài một con kênh dù đã ở đây cũng gần ba năm rồi .Thành phố rộng lớn này
cứ kéo con người quay tít. Va vấp nhiều, cọ sát nhiều, học tập, công
việc dần dần cuốn tôi vào vòng xoáy để chạy đua với cuộc sống trên giảng
đường và ngay chỗ làm thêm. Lại nhớ dòng sông quê đến nao lòng. Nước
trong xanh, êm đềm theo năm tháng nhìn xuống thấy những bông trắng rụng
lả tả khi hoa bần nở.
Sáng
nay nhỏ bạn thông báo kỳ nghỉ hè tới nó sẽ về quê, tôi chợt giật mình!
Tôi đã xa quê bao lâu rồi nhỉ. Cuộc sống bận rộn và cũng chẳng nhớ nữa.
Nhưng tôi nhớ mỗi khi đến hè mẹ lại tất bật hơn. Ở Sài Gòn đi cũng nhiều
nơi nhưng không lúc nào tôi quên cái xóm nhỏ ven sông của mình.
Ra bưu điện, tôi vội gọi về cho mẹ. "Mẹ ơi, đến hè con sẽ về. Mẹ chờ con mẹ nhé".
Chắc giờ này hoa bần đã rụng trắng ngoài đê sông.
- Phong Lin
No comments:
Post a Comment