Tuesday, August 5, 2014

Cảm ơn anh đã đến bên em!

nh xuất hiện là một món quà vô cùng ý nghĩa với em, em đã nghĩ rằng chúng ta đến với nhau là số phận, nhưng số phận đó có kéo dài không anh, hay số phận chêu đùa em cho em được cảm giác hạnh phúc rồi sau đó lại lấy đi thứ hạnh phúc đó, em rất sợ, sợ một ngày anh sẽ rời em mà đi. Em luôn muốn được gần anh hơn để được yêu anh nhiều hơn…

Gửi người em yêu!


Cảm ơn anh đã đến bên em! (Thì thầm 323)

Anh à! Trước đây em luôn là cô gái bướng bỉnh, ngang ngược và khó tính, rất khó để chàng trai nào có thể chiếm được con tim bướng bỉnh của em, trong em luôn có sự nghi ngờ, em không tin cái gọi là tình yêu và cũng không tin những lời yêu đương mật ngọt của các chàng, vậy mà giờ đây con tim bướng bỉnh đó đã bị anh chinh phục, và em lại tin vào cái tình yêu mà em luôn nghi ngờ, và đặc biệt em tin vào anh – người em yêu.

Em không thể nào quên được lần đầu tiên em quen với anh, lần đầu tiên em với anh nói chuyện, đầu tiên chỉ là một vài câu giao tiếp trên facebook, rồi dần dần là những câu chuyện về công việc, gia đình và cuộc sống, và giờ là câu chuyện tình yêu của hai ta.

Đến tận giờ đây em vẫn chưa tin rằng mình đã yêu, em chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu của em sẽ đến nhanh như vậy, bởi cái suy nghĩ tình yêu là một cái gì đó xa vời, tình yêu phải có sự theo đuổi lâu dài, nhưng không phải anh à! Tình yêu xuất phát từ trái tim của hai người, và em đã thấy được tình yêu là như thế nào?

Em vẫn luôn thắc mắc: Tại sao em lại yêu anh? Sao tình yêu của chúng ta đến nhanh như vậy, nhưng em không giải thích được đâu anh, em chỉ biết rằng em luôn nhớ anh, em muốn được bên anh, được anh cầm tay đi hết con đường này qua con đường khác, được anh quan tâm, yêu thương, trân trọng và em yêu anh.

Em luôn muốn mỗi ngày được nói chuyên thật nhiều cùng anh, cùng tâm sự và chia sẻ nhưng câu chuyện buồn vui thường ngày em vẫn gặp, anh nói em là anh hùng bàn phím. Đúng vậy, em chỉ biết nói qua những SMS, inbox trên facebook nhưng khi gặp anh em lại không thốt nên lời, anh hỏi gì em trả lời vậy, em không nói không cười làm anh bực mình. Anh à! Em muốn nói nhiều lắm mỗi khi gặp anh nhưng sao mỗi lần đó cổ họng em lại nghẹn lại, không cho em nói. Em muốn nói trực tiếp với anh “ EM YÊU ANH”.

Anh biết không? Từ ngày yêu anh em đã bắt đầu có cảm giác lo sợ, em sợ nhiều điều lắm anh à! Em với anh hai người như hai thế giới khác nhau, anh là chàng trai sinh ra trong gia đình tri thức sống chốn đô thành, còn em chỉ là cô sinh viên sinh ra trong một vùng quê, hoàn cảnh gia đình hai chúng ta khác nhau. Những suy nghĩ bất chợt luôn đến với em, em không có những giấc ngủ ngon cũng không có nụ cười thật sự như trước đây, em luôn đặt ra cho mình suy nghĩ: “Mình có xứng với anh không, mình có nên tiếp tục ở bên anh?” Liệu khi bố mẹ anh biết chuyện này họ có chấp nhận, họ có cho em yêu anh? Em sợ lắm, em đã không đủ tự tin để nói những lời yêu ngọt ngào với anh, không đủ tự tin để bước đến bên anh. Em sợ rằng khi em yêu anh nhiều quá rồi khi đó em không thể rời xa anh, không thể nhường anh lại cho người khác.

Em cũng không đủ tự tin để cùng anh đến gặp bố mẹ vậy nên anh hãy cho em thời gian, em cần có thời gian anh à, em muốn được bố mẹ chấp nhận nhưng hãy để đến khi em có công việc ổn định, em có thành công trong sự nghiệp khi đó em mới đủ tự tin đứng trước bố mẹ xin được yêu anh.

Liệu anh có chờ đợi được em đến khi đó không anh? Anh có đủ tự tin yêu em nữa không? Và cho dù anh không đủ tự tin bên em như vậy thì anh hãy luôn tin rằng có một người luôn đứng phía sau nhìn anh bước, mong anh được hạnh phúc. Nếu có người con gái khác mang hạnh phúc đến cho anh em chấp nhận để người con gái đó thay em yêu anh, làm anh hạnh phúc, và chắc người con gái đó mới là hạnh phúc của anh.

Người ta thường nói: “Khi yêu ai đó hãy yêu hết mình, yêu thật chân thành, hãy làm tất cả những gì để người đó được hạnh phúc, như vậy thì khi người đó có rời bỏ ta đi thì chúng ta cũng không còn nuối tiếc vì những gì chúng ta đã làm, còn nếu khi yêu chúng ta không yêu hết mình, không làm những gì ta muốn làm cho người đó thì đó mới là nuối tiếc thật sự” và em cũng không muốn nuối tiếc khi ở bên anh.

Em không có gì cho anh, em cũng không làm anh được tự hào về con người em nhưng em có một trái tim cho anh, có một tình yêu chân thành, dù tình yêu này không đủ lớn để làm anh mãi bên em nhưng nó cũng đủ để anh được ấm áp.

Cảm ơn anh đã đến bên em! (Thì thầm 323)

Anh xuất hiện là một món quà vô cùng ý nghĩa với em, em đã nghĩ rằng chúng ta đến với nhau là số phận, nhưng số phận đó có kéo dài không anh, hay số phận chêu đùa em cho em được cảm giác hạnh phúc rồi sau đó lại lấy đi thứ hạnh phúc đó, em rất sợ, sợ một ngày anh sẽ rời em mà đi. Em luôn muốn được gần anh hơn để được yêu anh nhiều hơn…

Hãy cho em được sưởi ấm anh trong mùa đông giá lạnh này, hãy cho em được cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh, hãy cho em được giữ hơi ấm đó để tự làm ấm mình trong những mùa đông sau này không có anh. 

Em cũng không biết được định mệnh sẽ đưa tình yêu của anh và em đến đâu, em cũng không biết được số phận có trêu đùa em, có cướp anh đi khỏi em nhưng dù cuộc sống sau này có thay đổi anh hãy luôn tin rằng có một người con gái vẫn luôn yêu anh. Cảm ơn anh đã đến bên em, người em đã yêu…

Nếu là của nhau, sẽ đến lúc quay về

 Lần này, tớ nói dừng lại. Đúng là tớ thật ngốc, bởi vì mình không muốn, cậu không muốn tại sao phải làm như thế? Cuộc sống đã quá nhiều nỗi đau rồi. Ta lại tự chuốc lấy nỗi đau cho chính ta. 

Nếu là của nhau, sẽ đến lúc quay về! (Thì thầm 331)

Cho đến giờ phút này tớ vẫn chưa hiểu tại sao cậu gọi tớ là ngốc. Từ “cô giáo ngốc”, rồi “cô ngốc”, và giờ còn là “ngốc”. Lúc đầu nghe rất khó chịu, tại sao lại bị gọi là ngốc? Nhưng rồi cũng quen, mỗi lần thấy từ ngốc ở đâu đó, lại nghĩ đến tiếng gọi của cậu “ngốc ơi”! Tớ nói rằng bao nhiêu học sinh của tớ không bắt nạt được tớ đâu, vậy tại sao cậu lại dám gọi tớ như thế? Cậu nói rằng với cậu, tớ sẽ mãi là “ngốc” của cậu. Và giờ tớ quen rồi, mỗi ngày đều muốn nghe tiếng “ngốc ơi” của cậu. Nhưng lần này tớ và cậu đánh cược với trái tim mình, liệu rằng tớ còn được nghe hai tiếng trìu mến đó nữa không? 

Tớ từng thất bại trong tình yêu và cậu cũng thế. Nhưng tình yêu có hợp rồi cũng có tan, khi tình yêu này mất đi sẽ xuất hiện tình yêu mới. Cuộc sống không có tình yêu cuối. Người ta nói về tình đầu, nhưng đâu ai nói về tình cuối. Bởi vậy, sau khi thất bại trong tình yêu con người ta vẫn có thể yêu, có thể rung động với người nào đồng điệu trong tâm hồn với mình. Tớ và cậu hay bất cứ ai, dù thất bại nhưng nếu ta mở rộng trái tim, ta mạnh dạn cảm nhận cuộc sống xung quanh ta thì nhận ra một nửa của mình đang chờ đợi ta. Nhưng lần này, cả tớ và cậu có lẽ sẽ e dè hơn bởi lại sợ vấp ngã.  

Hạnh phúc, niềm vui, nỗi buồn, nỗi đau… những cung bậc cảm xúc ấy trong tình yêu tớ và cậu đều đã trải qua. Và có lẽ, chúng ta đều cảm nhận được những cảm xúc ấy làm cho con người khó chịu vô cùng, làm cho người ta mất thăng bằng trong cuộc sống. Vì vậy, tớ luôn nói với bản thân mình sẽ cố gắng để không làm người mình yêu thương đau khổ. Cuộc sống đã quá nhiều nỗi đau rồi, quá nhiều muộn phiền rồi. Tìm một tình yêu để xoa dịu nỗi đau, để xoa tan muộn phiền, để tô thêm sắc màu cuộc sống chứ đừng đến với một tình yêu lắm giận hờn, nhiều nước mắt để rồi làm cho cuộc sống tẻ nhạt, chai sạn cảm xúc. Ấy thế mà hình như tớ và cậu đều không làm được. 

Hãy vì nhau mà tha thứ, đừng để những điều nhỏ nhặt, không đáng có làm tan vỡ tình yêu. Đừng để những lời nói trong cơn bực tức nóng giận làm tổn thương tình cảm, vơi bớt tình yêu của cả hai người. 

Có được tình yêu thì khó, mà mất đi tình yêu lại quá dễ dàng. Vì đâu? Vì cái gì? Cũng có thể chỉ vì quá yêu thương nhau, cũng chỉ vì đôi lúc cái tôi quá cao ta lại vô tình làm tổn thương nhau mà thôi. Nhưng cậu à, tại sao lại phải xa nhau khi đang còn yêu nhau? Đau khổ cho cả hai chứ chẳng được gì. Có lẽ ta chưa thực sự trân trọng những gì mình đang có cậu nhỉ? 

Cuộc sống này mong manh lắm cho nên hãy dành hết yêu thương cho nhau khi còn có thể. Đừng để sau bao nhiêu sự chân thành với nhau nhưng quay lưng đi ta trở thành người xa lạ. Kiếm tìm tình yêu gọi là phù hợp, gọi là hiểu nhau, gọi là hạnh phúc đâu phải kiếm là thấy ngay. Tình yêu phải trải qua thử thách, phải trải qua khó khăn thì mới bền vững dài lâu, mới tin tưởng nhau được. Đúng, nhưng không phải cứ vượt qua được là ta yêu nhiều và ta tin nhau. Tình yêu tồn tại ngay từ những điều nhỏ nhất trong cuộc sống, ta không quan tâm từ những điều cần thiết, ta không chia sẻ, không lắng nghe nhau liệu có hiểu nhau mà đi đến hạnh phúc. 

Ngày ngày trôi qua, có khi chỉ vì nhớ nhau mà cũng cảm thấy phát cáu. Chỉ đơn giản như thế lại làm ta giận hờn, đẩy nhau thêm xa. Tớ không muốn kiếm tìm một tình yêu khác, một tình yêu mới cho dù xung quanh tớ rất nhiều vì điều quan trọng là trái tim này lỗi nhịp với họ. Tớ không quan trọng vật chất, tớ không quan trọng bề ngoài nhưng tớ cần sự chia sẻ buồn vui trong cuộc sống, quan tâm đến nhau dù chỉ là một tin nhắn thôi. Liệu có phải đòi hỏi quá nhiều không cậu? 

Nếu là của nhau, sẽ đến lúc quay về! (Thì thầm 331)

Cậu nói tớ ngốc lắm, không hiểu cậu. Đúng là tình yêu mình có thể cảm nhận, nhưng không thể cảm nhận hết được mọi cái cậu à. Trong tình yêu, mỗi người hãy hạ cái tôi của mình xuống một chút, hạ cái lòng tự trọng xuống một chút, nhường nhau một chút, thông cảm một chút… có lẽ, hạnh phúc sẽ bền chặt! Tớ có ngốc như cậu nghĩ không? Tớ không vô tâm nhưng lòng tự trọng, tự ái át cái tình cảm trong tớ. Đôi khi muốn nói điều đó, muốn hỏi điều đó, muốn quan tâm nhiều nhưng lại tự ái, lại giận hờn để mình thành một kẻ vô tâm. Tớ không vội vàng đến thế đâu, cũng không nghĩ tình yêu đơn giản như thế, cái cách mà mỗi người thể hiện không giống nhau có lẽ làm mình khó hiểu về nhau mà thôi.

Lần này, tớ nói dừng lại. Đúng là tớ thật ngốc, bởi vì mình không muốn, cậu không muốn tại sao phải làm như thế? Cuộc sống đã quá nhiều nỗi đau rồi. Ta lại tự chuốc lấy nỗi đau cho chính ta. Lúc nào tớ cũng lừa dối con tim mình như thế, yêu thì nói ghét, thương thì nói giận, buồn thì nói không sao, muốn tiếp tục nhưng lại nói dừng lại. Đó mới là tình yêu, là trái tim con gái, cậu ạ! Thời gian này chúng ta nhìn lại một lần nữa, hi vọng một ngày tớ lại nghe hai tiếng “ngốc ơi”!

Cái độc đáo trong con người chính là sự kết hợp giữa cái vĩ đại và cái tầm thường, cái cao đẹp và cái thấp hèn, cái sâu sắc và cái nông nổi, cái tế nhị đáng yêu và cái phức tạp đáng ghét. Bởi vậy con người không thể hoàn hảo toàn những điều tốt đẹp. Cái mà ta thể hiện nhiều nhất là ở mặt nào thôi, hãy cô gắng thể hiện những điều tốt đẹp trong con người. Đừng để sự ích kỉ, bực tức lấn át vẻ đẹp của chúng ta. Hãy cảm thông những cái đáng ghét của nhau, yêu nhau yêu tất cả ưu và nhược điểm nhưng giúp nhau hoàn thiện chính mình. Nếu là của nhau, sẽ có lúc quay về!

Ngã rẽ…khép lại yêu thương

Em nín lặng, bỏng rát đi những bước đi không có anh bên cạnh như vốn dĩ ban đầu đã phải như thế. Em tập làm quen với việc không có bàn tay anh dắt em qua mùa đông đầy băng giá. Em tập làm quen với việc phải quên đi những điều quen thuộc mà anh và em đã dành cho nhau. Bước đi về phía không có anh! Ngã rẽ em sẽ đi, trái tim em khép lại mảng yêu thương.


Mùa đông về thật rồi, cái lạnh buốt rét của những ngày không khí lạnh tăng cường không làm em tê tái bằng cái lạnh buốt giá trong lòng. Cuộc sống, số phận đôi khi đặt con người ta vào những ngã rẽ đầy nghiệt ngã. Em đau đớn nhận ra mình cô đơn, lạc lõng giữa dòng người xuôi ngược. Tất cả hối hả, vội vã quay nhanh vòng xe để được về nhà, để được quay quần sum vầy trong sự ấm áp của gia đình. Em hụt hững nhận ra mình không có nơi bình yên như bao người để quay về. Một mình cô độc trên con đường dài, cắn môi đến rớm máu để đừng run lên bởi tiếng nức nghẹn ngào. Cuộc sống không bao giờ là sự hi vọng, là niềm tin vào cuộc sống. Tuổi thơ em trải qua trong sự ám ảnh và sự tuyệt vọng, là sự đấu tranh  giành giật để có sự sinh tồn. Cuộc sống cứ thế như một bức tranh trong đó là đau đớn, là nước mắt. Em không còn khái niệm về một tương lai, chỉ đơn giản sống hôm nay không cần biết đến ngày mai. Đôi khi như thế em sẽ lại thấy mình đơn giản và vô tư hơn, không nặng trĩu về hiện tại và về một ngày mai...

Anh xuất hiện trong nửa vời của cuộc đời em, không quá ồn ào nhưng lại mang nhiều dông bão. Tình yêu trong em ngày nào tưởng chừng đã lãng quên nay bỗng tái sinh. Tình yêu làm con người tìm thấy cái đích của mình đang đi, cứu rỗi được những linh hồn đang ở ngõ cuối của sự tuyệt vọng. Nhưng ngày biết trái tim loạn nhịp vì anh cũng là ngày em rơi những giọt nước mắt, đắng ngắt và nghẹn ngào. Một tình yêu không trọn vẹn, vẫn biết yêu anh, vẫn biết nhớ anh là một cái tội, tội của kẻ vô tình làm người thứ ba, mà sao em không thể thôi nhớ anh và không thể thôi khao khát có anh.


Chiều nay mưa và lạnh, lòng em rạn vỡ bởi hình ảnh anh đang hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình cứ hiện lên trong tâm trí em. Không được ghen, không được tủi phận bởi mình biết và mình tự hứa sẽ chấp nhận đứng phía sau hạnh phúc của anh. Tự trấn an mình thế, phải mạnh mẽ, phải cứng rắn mà sao có những lúc em mềm yếu đến thế? Sao có những lúc em hờn ghen nhiều đến thế? Ba mươi tuổi đầu, không còn nhỏ để khóc nức lên mỗi khi gặp chuyện buồn, vậy mà anh biết không? Khi nhớ anh, nước mắt em cứ thế tuôn chảy, nức lên nghẹn ngào vì khao khát có anh đến cháy bỏng. Nhớ anh, lòng quặn đau vì chẳng thể nhắn tin cho anh. Yêu anh, em đã tập làm quen với việc dồn nén cảm xúc của mình. Nỗi đau vì không có được tình yêu trọn vẹn em đã thấy mệt mỏi rồi còn thêm những ánh mắt, những câu nói vô tình của đồng nghiệp, người thân của anh làm em muốn gục ngã, muốn buông tay. Làm người thứ ba có phải là một cái tội? Em cô đơn lắm, cô đơn trong sâu thẳm lòng mình, em nặng nề trong bước chân vô định về phía tương lai. Có bao giờ ai đó biết cảm xúc của người thứ ba? Cũng là phận gái, cũng có những ước mơ đời thường như bao người con gái khác, cũng khao khát có một gia đình nhỏ của riêng mình, cũng thấy cay đắng và bẽ bàng trước cái nhìn của mọi người. Em quẩn quanh trong tình yêu nửa vời, nắm giữ - buông tay, buông tay – nắm giữ… một vòng luẩn quẩn chẳng thể nào tìm được lối thoát. Nếu dừng lại khó cho em quá, tình yêu của anh dành cho em là sự sống của chính em. Em dùng dằng giữa đi và ở. Em rối bời giữa bao nhiêu cơn bão lòng. Hạnh phúc xa tầm với của em. Anh và em sẽ chỉ dừng lại bên cạnh nhau như những người xa lạ. Anh sẽ trở về với hiện tại, với những gì anh đang có, em sẽ đi tìm con đường của riêng em. Những mối tình có sự xuất hiện của người thứ ba đều dang dở, đều kết thúc trong xót xa, đó là quy luật em đúc kết từ mối tình ngang trái của mình. Em sẽ buông tay, em sẽ dừng lại để quy luật của cuộc sống tiếp tục được xoay vần. Em nín lặng, bỏng rát đi những bước đi không có anh bên cạnh như vốn dĩ ban đầu đã phải như thế. Em tập làm quen với việc không có bàn tay anh dắt em qua mùa đông đầy băng giá. Em tập làm quen với việc phải quên đi những điều quen thuộc mà anh và em đã dành cho nhau. Bước đi về phía không có anh! Ngã rẽ em sẽ đi, trái tim em khép lại mảng yêu thương.
                                  
Gửi Anh 9.10

Em nhớ anh một chút thôi- người yêu cũ à

Em không biết nhớ người yêu cũ có là có lỗi với người yêu hiện tại của người yêu cũ hay không? Nhưng đôi lúc em vẫn thấy nhớ anh, nhớ đến nao lòng. 

Đời người dễ mấy ai có thể cùng nắm tay người mà ta yêu thương đi đến tận cùng của con đường hạnh phúc... 

Mùa yêu đầu, mình bên cạnh nhau, anh nắm chặt tay em hướng về con đường xa tít tắp cùng lời hứa "anh sẽ là bờ vai thật vững chãi cho em tựa vào mỗi lúc em cảm thấy mệt mỏi".

Em luôn tin vào điều đó và chắc rằng ngày hôm nay anh vẫn làm rất tốt lời hứa của mình, phải không anh? Chỉ là người tựa vào bờ vai anh đến hôm nay không còn là em nữa.

Người ta thường nói với nhau rằng: Cái gì qua thì cho qua đi, níu giữ làm chi cho cho nặng lòng. Người ta thường nói với nhau rằng: Cái gì buông bỏ được thì nên buông bỏ đi đừng chới với để rồi bị chông chênh.

Đơn giản và nhẹ nhàng quá phải không anh? Nhưng đâu chỉ mình em mà biết bao trái tim đang thổn thức trên thế gian này không thể nào nói một câu bỏ là bỏ được, nói một câu Buông là buông được đâu. 

Một  nhành gió thoảng qua còn để lại vấn vương cho lá, một cơn gió vờn qua còn để lại nhớ nhung cho cả bầu trời. Mình đi qua nhau sao nói một câu quên là quên, một câu buông là buông được, anh nhỉ? 

Đôi lúc em tự hỏi có ai ngây ngô như mình không? Đi nhớ người yêu cũ.

Em không biết nhớ người yêu cũ có là có lỗi với người yêu hiện tại hay không?

Nhưng thỉnh thoảng tựa vào bờ vai hiện tại em vẫn xa xôi nhớ về anh.


Em không biết nhớ người yêu cũ có là có lỗi với người yêu hiện tại của người yêu cũ hay không? Nhưng đôi lúc em vẫn thấy nhớ anh, nhớ đến nao lòng. 

Có người từng nói với em rằng, nhớ người cũ là chính bản thân ta đang làm khổ ta, là tự bản thân ta có lỗi với chính ta. Điều đó có đúng không anh? 

Anh từng nói với em rằng cuộc sống luôn có những lí do riêng của nó mà đôi khi tự bản ngã mỗi chúng ta dù có muốn đi tận cùng cũng không thể nào tìm được câu trả lời. Vậy thì, chúng ta hãy xem nó là quy luật của tự nhiên thôi phải không anh.

Như việc chúng ta không còn đồng hành cùng  nhau trên con đường ấy nữa. 

Như việc, thỉnh thoảng em vẫn thấy nhớ anh, nhớ đến nao lòng.

Em sẽ đợi anh quay về

Em tự hỏi có lúc nào đó anh dừng lại và nhớ đến em, có quay quắt như em đang chịu đựng, có còn yêu em? Người ta bảo cái gì là của mình thì sẽ quay về với mình, còn nếu đã không phải thì có giành giật cũng vẫn chẳng thể có được. Em cũng đang cố tin như thế. Tin rằng anh không phải của em, tin rằng kiếp trước em chỉ nợ anh có vậy, giờ em đã trả hết chứ không phải trả cả đời, và em sẽ để duyên phận quyết định. Nhưng nếu là của em, nếu còn yêu em anh hãy quay về anh nhé. Em sẽ đợi anh, đợi anh nhận ra em mới là người anh cần và là người anh yêu nhất, người em yêu nhất à.


10.3.2014

Vậy là 3 tháng kể từ ngày a nói chia tay em rồi anh nhỉ? Nếu còn yêu nhau thì cũng 2 ngày nữa là 5 năm 4 tháng. Anh có nhớ, có chạnh lòng chút nào hay với anh nó cũng như bao ngày khác.

Ngày ấy, em - 1 cô bé 18 tuổi, người Bắc, chưa từng nếm trải nỗi đau tình cảm. Gặp anh khi bước chân vào giảng đường đại học. Anh cũng chỉ là cậu bé 18 tuổi miền Trung còn vô tư hơn cả cô nhóc là em. Mình học cùng lớp, rồi ngồi cùng bàn, rồi cũng yêu nhau nhẹ nhàng lúc nào không hay như chính cái sự hồn nhiên của tuổi trẻ ấy. 

 Mình đến với nhau không kịp suy nghĩ hay bởi vì ở cái tuổi ấy suy nghĩ còn quá đơn giản. Khi đó em đặt ra cho mình hàng đống những tiêu chuẩn em sẽ không chọn ở người em yêu nhưng rồi em lại vấp phải anh, người có tất cả đống lý do đó và quan trọng nhất là nhà anh ở xa nơi em sống. Vậy mà em vẫn yêu. Yêu anh vì tất cả những gì anh có hay cũng chẳng vì lý do gì cả. Chỉ là em yêu anh. Còn anh mới đầu cũng nhìn em bằng ánh mắt không thiện cảm nhưng rồi chắc anh nhận ra em không hề tệ như vậy nên anh nói yêu em. Anh chẳng thể hiểu được hạnh phúc trong em khi anh nói ra điều đó nhưng em vẫn bướng bỉnh muốn anh phải lao tâm khổ tứ vì em, em biết anh đã rất vất vả để đợi được đến ngày em đồng ý yêu anh. Xin lỗi anh nhiều nhé.

Yêu nhau từng ngày với đủ cả yêu thương, giận hờn và đôi lúc là cả sự mệt mỏi, chán chường. Tình yêu của mình có đủ vị anh nhỉ nhưng em vẫn thấy nó ngọt ngào lắm, không quá êm đềm nhưng đủ để ta hiểu được mình yêu nhau, đủ để bên nhau từng ấy thời gian, trải qua mọi cung bậc cảm xúc. Mình đã cùng nhau bước qua bao chông chênh khó khăn của thời sinh viên và những điều đó đủ để em nhận ra em yêu anh nhiều như thế nào, đủ để hiểu rằng anh là người mà em cần, rất cần.


Nhưng đời thì chẳng như mơ anh nhỉ? Cùng nhau bước qua bao khó khăn, mệt mỏi là thế nhưng ta lại để vuột mất nhau vào chính cái thời điểm quan trọng nhất. Ra trường, mỗi đứa mỗi nơi. Em những tưởng ta sẽ chờ nhau đến cái ngày được chính thức trở thành 1 gia đình nhỏ, nơi có hạnh phúc to mà trước giờ em vẫn hàng ngày vun đắp, ước mơ. Em tin tưởng vào tình yêu nơi anh, vào những gì đã qua, em tin vào cả bản thân em nữa. Nhưng rồi vì những khó khăn, điều kiện địa lý, gia đình và cả vì người thứ 3 xuất hiện anh vẫn rời xa em như 1 lẽ thường mà người ta nói đó là tình yêu sinh viên, yêu xa thì phải thế, và cả vì nó là tình đầu thì mấy ai lấy được nhau. Anh nói là vì em, sợ em sẽ khổ. Nhưng với em nó chẳng thường tình chút nào cả. Cứ là yêu xa, là tình đầu, là tình sinh viên thì phải vậy sao anh? Anh yêu người khác rồi bỏ mặc em với chênh vênh nỗi nhớ, nhớ anh đến cồn cào, đến xót xa. Em muốn gào thét với cả thế giới rằng em nhớ anh nhiều lắm. Em đã cố gắng làm tất cả những gì có thể để níu giữ anh nhưng không được. Mọi người nói là vì anh hết yêu em rồi, tình yêu của anh không đủ lớn để vượt qua những khó khăn, nhưng em lại tin là anh vì em mà làm như thế, là anh sợ em sẽ khổ, là anh sợ em không hạnh phúc. Anh hãy hiểu rằng chỉ cần có anh, có tình yêu của anh em sẽ vượt qua được tất cả.

Giờ thì chỉ còn mình em, gặm nhấm nỗi đau, tự mình đứng dậy. Không có anh, em hụt hẫng, em chênh vênh, tự mình đối mặt với khó khăn. Vào cái lúc em cần anh nhất anh lại rời bỏ em thế đấy. Em tự hỏi có lúc nào đó anh dừng lại và nhớ đến em, có quay quắt như em đang chịu đựng, có còn yêu em? Người ta bảo cái gì là của mình thì sẽ quay về với mình, còn nếu đã không phải thì có giành giật cũng vẫn chẳng thể có được. Em cũng đang cố tin như thế. Tin rằng anh không phải của em, tin rằng kiếp trước em chỉ nợ anh có vậy, giờ em đã trả hết chứ không phải trả cả đời, và em sẽ để duyên phận quyết định. Nhưng nếu là của em, nếu còn yêu em anh hãy quay về anh nhé. Em sẽ đợi anh, đợi anh nhận ra em mới là người anh cần và là người anh yêu nhất, người em yêu nhất à.

Tháng 7, có một nỗi buồn không tên

Nhưng cơn mưa mùa hạ đầu tháng 7 như khiến tâm trạng của mỗi chúng ta như lắng lại giữa sự ồn ào, náo nhiệt của mùa hè. Nếu bạn cũng có những tâm sự về tháng 7 thì hãy chia sẻ với thì thầm của ngày hôm nay nhé, Thì thầm 372 – Tháng 7, có một nỗi buồn không tên.

***

Tháng 7 những cơn mưa bất chợt cũng như lòng người thoáng vui lại thoáng buồn, mùa của chia ly, những ký ức xưa cũ lại tìm về chập chờn trong những giấc mơ.


Tháng 7 của 8 năm về trước, cô bé 18 tuổi chia tay tuổi học trò đầy mộng mơ vương lại những nụ cười trong sáng, những ngày tháng miệt mài với sách vở để chiến đấu tiếp với cánh cổng trường đại học. Tháng 7 những cơn mưa đã chứng kiến những vất vả, vui buồn cùng những ký ức đẹp đẽ, rồi cánh cổng trường đại học cũng đã mở ra khi tháng 7 khép lại.

Tháng 7 của 4 năm sau đó là những ký ức đẹp nhất trong cuộc đời, đi qua bao yêu thương, tháng 7 ngoài những cơn mưa còn là những giọt nước mắt của chính mình của bạn bè khi phải xa nhau kết thúc quãng đời sinh viên đẹp đẽ, bước vào cuộc đời mới với đầy thử thách.

Và cũng chính tháng 7 của một năm trước đó thôi, cô gái 25 tuổi trong cơn mưa tháng 7 đã khóc cạn nước mắt với tình yêu của mình, những cơn mưa xối xả như muốn xoa dịu những mất mát trong lòng, dù sao cô cũng thổ lộ hết lòng mình đã đi hết đến tận con đường để quay đầu và mong muốn tìm một con đường mới.

Và rồi tháng 7 năm nay lại về, cũng bắt đầu bằng những cơn mưa bất chợt, đâu đó có tiếng hát xa xăm: “Một cơn mưa đi qua để lại những ký ức anh và em, tìm em trong cơn mưa anh thẫn thờ, lần theo những ký ức đánh rơi…’’. Tháng 7 năm nay có gì đang chờ đợi cô? Không sôi nổi ồn ào, cô lựa chọn cách cuộn mình để trải nghiệm cảm nhận cuộc sống chậm rãi và ý nghĩa hơn. Tháng 7 lại đến có một nỗi buồn không tên về nơi xa cũ, về những người đã cũ. Cô lại chờ đợi, chờ đợi một thứ gì mới mẻ sẽ đến. Phải chăng khi ta vấp ngã ắt hẳn khi đứng dậy sẽ mạnh mẽ hơn. Ngày đầu tiên của tháng 7 cô tự hỏi mình nên làm gì và nên bắt đầu từ đâu, cô muốn mình thoát khỏi những lối mòn đã cũ, những ký ức đã cũ, và những cô đơn dường như cũng đã cũ. Nỗi đau cô không muốn bị nhắc tới hay gợi lại hãy để nó tự liên da, một năm qua với bao cố gắng để ngày này đến lòng cô lại chùng lại, suy tư.

Có lẽ như định mệnh tháng 7 gắn với những ký ức buồn và đáng nhớ, và người ta dường như sống chậm lại, cuộc sống đâu phải chỉ có những ngày vui.
Tháng 7 mùa này có điều gì đang chờ đợi cô.

P/S: Kỷ niệm 1 năm ngày đó 6/7/2013

Monday, August 4, 2014

Hạnh phúc tắc đường, nên anh mới rẽ lối tìm em

“Em còn yêu anh, nhiều lắm. Em cám ơn anh, cám ơn anh đã ghé ngang qua đời em, đem đến cho em bao nhiêu đó tình cảm. Em không bao giờ trách anh đâu, vì em thương anh mà !”. 

Gửi cho anh…

Những gì anh không thể đọc được, em càng muốn nói nhiều, nhiều hơn nữa…

Em rất thương anh, một tình cảm chưa bao giờ dành trọn cho ai cả. Nhưng, có được vun vén nữa không khi anh vẫn còn yêu chị. Em biết chứ, bắt đầu nỗi đau là những ngày hạnh phúc. Em biết, mình sẽ tổn thương gấp bội những nỗi đau trước đây. Em sợ hãi với cái cảm giác tưởng chừng đã ôm trọn người mình thương mà ngờ đâu một ngày anh ra đi, để lại em một mình cùng nỗi cô đơn cứ kéo dài dăng dẳng, em sẽ thế nào hả anh? Em không đáng để được yêu, vì niềm yêu thương nào cũng vỡ vụn, vì em không đủ xứng đáng để đón nhận. Bao nhiêu đêm, em không thể tròn giấc được, còn yêu thương mà đành lòng buông tay, như hàng vạn vết cắt ăn sâu vào da thịt. Nhưng có điều, em không chắc là mình quên được anh... cũng như chính anh chẳng thể quên được chị ấy....  Phải xa anh sao? Hết đêm nay mọi chuyện sẽ khác sao? Em trở về như cái xác không hồn sau bao nhiêu ngày hạnh phúc sao? Em không thể, không thể anh ơi....

Niềm hạnh phúc nhỏ bé trong cả một trái tim tròn đầy này, em cố chấp với lấy rồi đổi lại là những ngày cô đơn, bất lực trên cả một đoạn đường. Biết yêu anh, em chỉ như một người thay thế, kịp lúc và có thời hạn rõ ràng. Chỉ được phép bên cạnh anh bao nhiêu ngày đó, yêu anh bao nhiêu ngày đó, và rồi phải nhận thức được rằng, em phải ra đi, nhường lại cho hoài niệm tiếp tục lắng đọng trong sâu thẳm tim anh. 

Anh chẳng có lỗi gì đâu, là do em, biết sẽ ra sao mà vẫn cố. Cũng vì thương, cũng vì ảo tưởng quá lớn rằng mình có thể thay thế được. Em chẳng chịu hối hận cho tình cảm này đâu anh à. Nhưng, em không đành lòng nhìn anh miên man lạc lõng mãi trong tiềm thức cũ. Em đau lắm, em xót lắm! Trách anh cố chấp, trách anh ích kỷ, ấy vậy mà giờ đây chính em lại là con người như thế. Yêu mãi một người chẳng yêu mình. Rồi thì những ngày vui vẻ cũng chẳng còn nữa, chẳng còn lí do để online, chẳng còn ai nhắc nhở khi thức khuya, chẳng ai chọc cười, chẳng còn cớ tìm kiếm một bóng hình quen thuộc giữa đám đông, chẳng có gì luồng lách để trốn chạy kịp nỗi trống vắng xé lòng này. 

Bước xa nơi này, bước ra khỏi giấc mơ màu hồng ấy. Trở lại là con bé chẳng ra gì của ngày trước, thức khuya và tiếp tục những ngày buồn... Bước xa anh để anh bình yên với những mảng kí ức đẹp, để anh khỏi phải bận lòng khi có em. 

Có quá nhiều cảm xúc trật nhịp trong em lúc này. Một mình và đêm thâu, giọt nước mắt đắng ngắt vẫn cứ lăn dài trên má. Em còn yêu, còn khao khát về tương lai em đã vẽ ra, còn mong chờ ngày được nắm chặt tay anh bước qua bao nhiêu sóng gió… Chúng ta không thể song hành với nhau mà chỉ lướt qua nhau, làm đau nhau... Anh yêu chị, và niềm hạnh phúc của anh duy nhất chỉ có chị. Em là ai, bao lâu nay chẳng ngự trị trong trái tim anh?

Một tháng quen nhau, lần anni đầu tiên của em, đúng một lần em hài lòng và đáp trả yêu thương bằng tất cả chân thành. Xa anh, em không thể hứa hẹn gì cho việc làm quên anh, ngừng yêu anh, hay yêu người khác. Ác với em lắm! Xa anh, duyên chưa tới, nợ chưa tròn để được bên cạnh nhau. Những điều em mơ ước, những điều em có thể làm để hạnh phúc bên anh, trôi xa rồi... Anh có ổn không?! Anh còn yêu thì anh hãy quay về và chờ, chị ấy sẽ thấu hiểu được tình cảm của anh, em tin là như vậy. Vì em và anh không duyên nợ để đời đời kiếp kiếp, dẫu sao đi nữa, kỉ niệm giữa hai chúng ta vẫn không đủ đong đầy để làm quên cơn đau trước đó trong anh. Tiềm thức cũ nhưng vui vẻ và sâu sắc hơn những gì mới mẻ mà vô hồn. 

Mai đây, chúng ta chỉ còn là anh em, mối quan hệ bắt đầu cho ngày hôm qua, có thể một chút gượng gạo và đau xót nhưng em vẫn cố. Em muốn thấy nụ cười đó, ánh mắt đó hiện diện mãi trong tim em, như ngày hôm qua chúng ta đã mỉm cười với nhau. Bằng cách này hay cách khác, em thật tâm vẫn cảm ơn lần gặp gỡ ngắn ngủi này. Đã cho em được biết, yêu một người là như thế nào.

Quá nhiều xót xa cho tâm can em lúc này đây. Chẳng có kỉ niệm nào kịp lưu giữ những ngày mình bên nhau, để em gói ghém cho riêng mình niềm hạnh phúc bé nhỏ này... 

Hạnh phúc tắc đường, nên anh mới rẽ lối tìm em..... nhưng thật tâm, em yêu anh dù ra sao đi nữa...! Cám ơn anh!

Ngày mai, xa anh mãi rồi, mãi mãi là như vậy........

“Gửi đến anh, chàng trai Sử Tử của em.”

Bài đăng phổ biến